Khi một đứa trẻ lột bỏ tấm áo "con ngoan"...
Sinh ra trong một gia đình nông thôn, tuổi thơ của tôi bên cạnh đàn gà, ao cá thì phần lớn ký ức là tiếng quát mắng của mẹ. Mẹ tôi thương con, nhưng nóng tính. Khi chị em chúng tôi còn nhỏ, cách giáo dục của mẹ có phần nghiêm khắc thái quá. Vậy nên lúc ấy, phần lớn cảm xúc trong tôi về mẹ là nỗi sợ - điều khiến tôi nghe lời răm rắp, không cần biết mẹ nói đúng hay sai. Một cách khách quan, mẹ tôi không phải mẫu phụ nữ nông thôn điển hình, cả ngày chỉ biết đầu tắt mặt tối với ruộng vườn. Thậm chí có thể nói, so với trình độ văn hóa 9/12, mẹ tôi có suy nghĩ khá cấp tiến và cởi mở. Nhưng với nền tảng gia đình và môi trường trưởng thành suốt hai mấy năm cuộc đời, mẹ tôi cũng nuôi dạy con một cách truyền thống và rất bản năng: bực thì quát mắng, con hư thì đánh đòn, miễn sao chúng tôi chịu “nghe lời”! Trong suy nghĩ của mẹ, việc chúng tôi bắt buộc phải nghe theo lời mẹ là lẽ tất nhiên. Mẹ đã quyết định thì khỏi bàn cãi, ý kiến của chúng tôi không đáng được cân nhắc. Đương nhiên mẹ tôi không ...