Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2019

Thu về viết chút vẩn vơ

Hà Nội đang trong những ngày đầu thu đẹp nhất. Trời cao, xanh, thời tiết mát dịu, nắng vàng tươi rực rỡ chứ không chói chang gay gắt như mùa hạ và cũng chẳng hanh heo vàng vọt như mùa đông. Mấy hôm trước, đi làm rồi đi chơi về muộn, trên con đường khuya bỗng thấy hương hoa sữa nồng nàn theo từng cơn gió se thấm vào da thịt. Lúc ấy mới chợt nhận ra, mùa thu đến thật rồi. Ngày trước, khi còn đi học, mình cũng hay mộng mơ mỗi độ thu về. Những tối học muộn, mình hay thơ thẩn đứng dưới gốc cây hoa sữa trước cổng trường đôi ba phút, ngắm những chùm hoa trắng xóa, nghĩ vài ba điều vẩn vơ rồi mới thong thả đạp xe về nhà. Mùa thu trong ký ức của mình là miền của những bước chân. Sáng, vội mua chiếc bánh rồi chạy xô theo tiếng trống trường. Chiều, trốn thầy cô lang thang khắp phố lớn ngõ nhỏ kiếm vài ba thứ đồ nhỏ xinh đem về cất giữ. Tối, lãng đãng sân trường với dăm câu chuyện bè bạn hay thầm thì đôi chút bí mật nhỏ. Hồi ấy, chẳng có nỗi lo nào lớn hơn chuyện học hành, cũng chẳng thấy

Part 14

2 dì cháu ngồi chơi trong phòng, mình bỏ điện thoại trên giường vào nhà vệ sinh 2 phút, đi ra đã thấy ông cháu cầm điện thoại facetime với ai đó: - Cháu mình: a nhô, a nhô, a nhô.... - Bên kia (bạn mình, và biết thừa là không phải mình):  a lô, a lô, a lô.... - Cháu mình: Không nhìn thấy gì cạ (bên kia tắt camera) - Mình: Bon ơi, con lại gọi cho ai đấy? Sao lại nghịch điện thoại của dì? - Cháu mình: Dì ơi, Bon gọi điện mà không nhìn thấy gì cả *mặt đáng thương* Trời ơi đáng yêu chết mất!

Part 13

Tan làm, xuống hầm gửi xe thấy một bạn đi chiếc xe đạp rất đáng yêu. Quay sang hỏi cu em cùng công ty: - Hay là chị cũng mua một chiếc xe đạp để đi làm nhỉ? - Em nghĩ là tốt nhất chị nên mua một anh người yêu, 25 rồi mà chưa có ai yêu cơ à... Nhóc à, chị không có người yêu chỉ là vì chị không thích thôi nhé. Gấu thì không có nhưng kinh nghiệm từ chối người khác thì đầy mình đây này. Mà đã nói nhiều lần là cấm cợt nhả, cớ sao chúng nó chẳng chịu nghe lời minh tí nào thế nhỉ???

Part 12

Con bé designer xin nghỉ 1 tuần để đi thực tế, hỏi mình: - Chị có kế hoạch gì trong những ngày vắng em chưa? Mình *đơ*, tỉnh ngộ: - Kế hoạch á? Nhớ em có được gọi là kế hoạch không? Nó:... Haha, sau bao nhiêu ngày tháng bị chúng nó trêu đùa thì cuối cùng cũng có ngày mình khiến nó (đứa cầm đầu trêu mình) cạn lời. Cảm giác thành tựu thật là vĩ đại. Hahahaaaaaa