Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2019

Đầu tuần mệt mỏi

Thực sự là như thế. Hôm qua là câu chuyện "Cậu hay thật đấy!", còn sáng nay đến văn phòng là câu chuyện con bé cùng team bị cho nghỉ. Mình mệt mỏi thực sự! Cái chốn công sở vốn chẳng yên bình, đi làm vài năm nay mình thừa hiểu điều đó. Nhưng đây là lần đầu tiên mình làm việc trong một môi trường nhiều "bạn nhỏ" như thế này. Đồng ý là bọn nhỏ còn nhiều thiếu sót, cả về kỹ năng, kinh nghiệm lẫn thái độ, nhưng mình thực sự rất quý tụi nó. Mỗi lần nghe chúng nó gọi "chị ơi, chị à" là tim mình mềm nhũn ra rồi. Thế mà mới vài hôm trước, một con bé cùng team bị cho nghỉ, sau đó là đến thằng bé team bên cạnh, và tiếp tục là một con bé cùng team mình nữa. Tất cả đều bị cho nghỉ mà không có một lý do nào cụ thể (và hợp lý). Mình rất buồn vì chuyện này, càng buồn hơn là vì chúng nó bức xúc và than vãn với mình, nhưng mình cũng chẳng giúp gì được cho bọn nhỏ. Cảm giác bất lực làm cho mình bức bối muốn điên lên, nhưng vẫn phải tỏ ra thật vô tư vì không muốn là

Part 11

Hôm nay có người hỏi, "Sắp đến sinh nhật, chuẩn bị bước sang tuổi 25, cô gái tích lũy được gì rồi?" Ồ, đáng suy ngẫm đây! Đến tuổi này mình có gì trong tay? Không tiền bạc, không tình yêu, không sự nghiệp. Thanh niên chuẩn 3K đây rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, thứ mình nhận thấy rõ ràng nhất trong thời gian gần đây, là bản thân không còn trẻ nữa. Cơ thể lên tiếng mạnh mẽ đến độ mình không thể phiên phiến mà cho qua: vùng hông trước kia bị tai nạn ê ẩm, nhức nhối hơn mỗi khi thay đổi thời tiết; những cơn hen thường xuyên hơn; dạ dày đau liên tục... Chung quy thì đây là kết quả của toàn những thói quen xấu mà thôi. Thức khuya, bỏ bữa, không tập luyện... Giờ thì bản thân phải chịu đủ. Đúng là chẳng cái dại nào bằng cái dại nào. Sắp sang tuổi mới, lần này sẽ nỗ lực chấn chỉnh bản thân: ăn đủ bữa, ngủ đủ giấc, tập luyện... À, mà thôi vậy, tập luyện là việc của ngày mai (có thể coi như mình chưa nói câu này không nhỉ???)

Part 10

Đi làm, dạ dày đau cả ngày, vừa trướng bụng vừa buồn nôn. Tối về đến nhà, mở cửa, không có ai. Tắm xong, nằm trên giường ôm bụng, cầm điện thoại lên mà nhớ ra chẳng có ai để than vãn kể lể. Ngủ một giấc, tỉnh dậy bụng vẫn đau. Xuống bếp tự nấu một nồi cháo, ngồi ăn. Cháo trắng chẳng có vị gì. Những lúc ốm đau ở một mình lại nghĩ, không biết nếu có ai đó bên cạnh thì có tốt hơn không...