Đầu tuần mệt mỏi
Thực sự là như thế. Hôm qua là câu chuyện "Cậu hay thật đấy!", còn sáng nay đến văn phòng là câu chuyện con bé cùng team bị cho nghỉ. Mình mệt mỏi thực sự!
Cái chốn công sở vốn chẳng yên bình, đi làm vài năm nay mình thừa hiểu điều đó. Nhưng đây là lần đầu tiên mình làm việc trong một môi trường nhiều "bạn nhỏ" như thế này. Đồng ý là bọn nhỏ còn nhiều thiếu sót, cả về kỹ năng, kinh nghiệm lẫn thái độ, nhưng mình thực sự rất quý tụi nó. Mỗi lần nghe chúng nó gọi "chị ơi, chị à" là tim mình mềm nhũn ra rồi. Thế mà mới vài hôm trước, một con bé cùng team bị cho nghỉ, sau đó là đến thằng bé team bên cạnh, và tiếp tục là một con bé cùng team mình nữa. Tất cả đều bị cho nghỉ mà không có một lý do nào cụ thể (và hợp lý).
Mình rất buồn vì chuyện này, càng buồn hơn là vì chúng nó bức xúc và than vãn với mình, nhưng mình cũng chẳng giúp gì được cho bọn nhỏ. Cảm giác bất lực làm cho mình bức bối muốn điên lên, nhưng vẫn phải tỏ ra thật vô tư vì không muốn làm bầu không khí thêm căng thẳng. Những cảm xúc ấy "cộng dồn" lại khiến tâm trạng mình như rơi xuống đáy vực, không cách nào gượng dậy nổi. Có lẽ mình cảm tính, vì đi làm những năm nay mình nhận ra một điều, chừng nào quyết định của người khác không hoàn toàn nhắm vào mình thì chừng đó, mình không nên can dự quá sâu. Thế nhưng có vẻ lý thuyết thì đã học được, còn thực hành vẫn là một bước khó khăn với mình.
Những chuyện khiến mình buồn bực cứ như hiệu ứng domino, cảm xúc tiêu cực xuất hiện liên tiếp khiến ngày đầu tuần thật nặng nề. Mình nghĩ đến việc bỏ hết mọi thứ, trốn đi đâu đó cho thật xa để cân bằng lại cảm xúc, sau đó chỉ làm những gì mình thích mà thôi. Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ, vì mình đã không còn là trẻ con nữa, mình không được phép nông nổi như thế, mình còn nhiều điều phải lo lắng, trong đó có chuyện cơm áo gạo tiền...
Đời về cơ bản là buồn, có vẻ điều này đúng. Thế nên, ở đây, ngay lúc này, mình muốn khóc một chút cũng không được...
Nhận xét
Đăng nhận xét