Thu về viết chút vẩn vơ

Hà Nội đang trong những ngày đầu thu đẹp nhất. Trời cao, xanh, thời tiết mát dịu, nắng vàng tươi rực rỡ chứ không chói chang gay gắt như mùa hạ và cũng chẳng hanh heo vàng vọt như mùa đông. Mấy hôm trước, đi làm rồi đi chơi về muộn, trên con đường khuya bỗng thấy hương hoa sữa nồng nàn theo từng cơn gió se thấm vào da thịt. Lúc ấy mới chợt nhận ra, mùa thu đến thật rồi.

Ngày trước, khi còn đi học, mình cũng hay mộng mơ mỗi độ thu về. Những tối học muộn, mình hay thơ thẩn đứng dưới gốc cây hoa sữa trước cổng trường đôi ba phút, ngắm những chùm hoa trắng xóa, nghĩ vài ba điều vẩn vơ rồi mới thong thả đạp xe về nhà. Mùa thu trong ký ức của mình là miền của những bước chân. Sáng, vội mua chiếc bánh rồi chạy xô theo tiếng trống trường. Chiều, trốn thầy cô lang thang khắp phố lớn ngõ nhỏ kiếm vài ba thứ đồ nhỏ xinh đem về cất giữ. Tối, lãng đãng sân trường với dăm câu chuyện bè bạn hay thầm thì đôi chút bí mật nhỏ. Hồi ấy, chẳng có nỗi lo nào lớn hơn chuyện học hành, cũng chẳng thấy dòng thời thời gian đang vội vã chảy trôi.

Từ ngày lên Đại học, mình không còn "nhạy" với mùa thu như trước. Chỉ khi hoa sữa đã nở rộ khắp các con phố Hà Nội, mình mới ngỡ ngàng nhận ra thu về. Rồi ngoảnh đi ngoảnh lại đã vào đông, thu đi lúc nào mình chẳng hay chẳng biết. Lâu lắm rồi, mình mới cảm nhận được cái không khí đầu thu tươi mát như thế này. Có lẽ là vì mình đang có thời gian thảnh thơi và vui vẻ nhất trong những ngày qua, nên mình cũng có tâm trạng để tận hưởng chút vị thu đầu mùa.

Mình không phải người hay lo nghĩ, nhưng mình thường bị cuốn vào cái vòng của sự lựa chọn giữa cảm tính với lí trí. Và lúc nào, cảm tính cũng thắng. Mà cảm tính thì hay sai lầm, thế là mình lúc nào mình cũng vội vã sửa sai, rồi lại tiếp tục cảm tính, rồi lại sửa sai. Vì thế nên lâu lắm rồi mình không có cảm giác nhẹ nhõm thoải mái như lúc này. Có lẽ lớn hơn, suy nghĩ khác hơn, mình bắt đầu nghĩ sai thì sai, chẳng buồn sửa nữa. Dẫu sao mình cũng sai nhiều rồi, mà sửa cũng nhiều rồi, chẳng đi đến đâu cả. Thôi thì cứ để cho bản năng lên tiếng, thế lại vui.

Biết sai mà không sửa thì là xấu nhỉ? Nhưng xấu thì sao, mà tốt thì sao? Đời mình có sống được mấy đâu. Chừng nào cái sai của mình không gây hại cho ai khác ngoài mình, thì mình vẫn cứ sai như mình muốn. Vậy không tốt, nhưng cũng không đến nỗi xấu đâu, nhỉ?

(Bài này viết khá lâu rồi, nhưng nay mới đăng lên. Cũng chẳng biết sao lại om đến tận bây giờ nữa!)



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tôi... của tuổi 24

Cách mình học Sử…

Part 11