Tôi... của tuổi 24
"Nếu ai đó thích mày, làm thế nào để họ có thể bước vào cuộc sống của mày, khi mà mọi lối đi đã bị mày bịt kín?" Đó là một câu hỏi hay, và cũng là một câu hỏi đáng suy ngẫm mà một người bạn dành cho tôi, sau một cuộc trò chuyện ngắn. Chênh vênh ở độ tuổi 24, bạn tôi có nhiều mối bận tâm, không hẳn lớn nhưng cũng không hẳn nhỏ. Nó giống như việc chúng tôi vừa thoát khỏi cái bỏng trẻ con, chập chững bước chân vào con đường tập làm người lớn mà hơn 1 năm nay chúng tôi vẫn làm. Trong cuộc nói chuyện câu được câu chăng của chúng tôi, bạn tôi có chút sững sờ khi tôi chia sẻ về quan điểm và cách sống của bản thân. Tôi không biết suy nghĩ của tôi có khác biệt nhiều với những người ngoài kia hay không, nhưng ở thời điểm hiện tại, tôi thấy mình không còn nhiều "tham vọng" với cuộc sống. Tôi có nhiều người bạn, lúc nào cũng thấy không đủ thời gian, không đủ tiền bạc, không đủ niềm vui, thậm chí là không có đủ nỗi buồn trong cuộc sống. Nếu so sánh với họ, cuộc số...