Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2019

Không đề

Chiều hoàng hôn trong một ngày mai sớm Bóng cành hồng rủ cánh thôi ngát hương Phía bên kia con đường là ngõ nhỏ Mặt trời ló rạng, cây phủ bóng đơn côi Tôi bước đi trên một miền gió thoảng Lạnh lẽo bẽ bàng thấm nỗi cô đơn Nông nổi, thâm trầm, âu cũng chỉ thế Đến cuối cùng vẫn cứ một mình ta

Những mối quan hệ bị “đánh rơi”...

Mình ốm. Với đứa ốm vặt thường xuyên như mình, hắt hơi sổ mũi chẳng phải chuyện gì to tát, uống thuốc thì 1 tuần khỏi mà không uống thuốc thì 7 ngày hết. Nhưng hôm nay, trong lúc ngồi ngẩn ngơ nghĩ kế hoạch làm việc tuần, tự nhiên mình lại nhớ ngày xưa mỗi khi ốm đau sụt sùi thế này, mình sẽ nhắn tin ỉ ôi với K, sau đó hài lòng mãn nguyện chờ nó mang thuốc, mang đồ ăn đến. Dạo này mình hay nhớ K, nhớ những ngày rủ nhau cuốc bộ cả cây số để uống cafe, nhớ những câu “Đâu, thích cái gì, anh mua!” của nó ghê gớm. Cách đây mấy hôm, mình có nói chuyện với nó, mình bảo nhớ nó, nó cười ha hả chê mình sến sẩm, qua lại đôi câu, thế là hết chuyện. Mình không gặp K chắc phải gần năm nay. Và vẫn như “quy tắc cũ”, những cuộc trò chuyện cứ thưa dần, thưa dần, có những lúc không còn lí do gì để liên hệ với nhau nữa. Trong ngần ấy năm, từ khi mình bắt đầu biết suy nghĩ đến cuộc sống và những mối quan hệ xung quanh, mình có rất nhiều người bạn, giống như K, thân thiết rất lâu, nhưng lại khôn...