Người như tôi
(*Vài dòng vu vơ viết từ lâu, nay hứng lên thì đăng lại) Hôm nay xem lại một đoạn phỏng vấn của Mao Mao, có một câu khiến mình rất nhớ. Cậu ấy nói, tất cả những ca khúc mà cậu ấy viết ra đều từ trải nghiệm, từ cảm xúc của bản thân. Nhưng cậu ấy đã tiêu hết những cảm xúc ấy trong các ca khúc của mình, vậy nên sáng tác ra một ca khúc mới là rất khó. Cậu ấy rất sầu não, vì cuộc sống hiện tại không cho phép cậu ấy có nhiều trải nghiệm như trước kia (lúc trước cậu ấy làm y tá trong bệnh viện). Nghe mới buồn làm sao. Mình thích Mao Mao vì cậu ấy còn rất trẻ, nhưng những ca khúc cậu ấy viết ra đều rất có tính chiêm nghiệm. Kiểu người như cậu ấy rất không có tính công kích, bài hát cũng không hề khiến người ta choáng ngợp về độ khó hay bùng nổ gì cả, nhưng lại rất dễ đi vào lòng người. Nghe những ca khúc của Mao Mao, hầu như ai cũng thấy mình trong đó. Dạo này mình bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống nhiều hơn. Ừm, có vẻ khá là tẻ nhạt. Lâu rồi cuộc sống của mình chẳng có biến đổi gì lớn, cứ bình bì...