Part 15
Sớm nay, Mèo bảo hôm nay buồn quá, vừa tiễn một người bạn ra nước ngoài định cư, chẳng biết khi nào mới được gặp lại. Rồi Mèo bảo dù ở chỉ cách nhau vài chục cây số, nhưng nửa năm rồi chúng mình không gặp nhau. Buồn nhỉ?
Thế là mình nhận ra, lâu thật! Không chỉ có Mèo, mà có những người bạn khác nữa, dù ở trong cùng một thành phố, hàng ngày đi làm cùng một tuyến đường, nhưng cũng mấy tháng rồi không gặp mặt. Mình chẳng dám thú nhận với Mèo là cũng lâu rồi mình không nhớ đến nó, vì mình còn đang dành thời gian và tâm sức cho ti tỉ thứ việc khác trên đời. Những việc ấy có quan trọng không? Có lẽ là có, cũng có lẽ là không. Mình cũng không phân định rõ được nữa.
Ngẫm lại, ngoài 8 tiếng hơn bận rộn ở văn phòng, mình cũng chẳng làm gì nhiều lắm. Dành một chút thời gian cho tập tành, một chút thời gian học hành theo sở thích, hình như chỉ có vậy. Thế tại sao mình lại không nhớ tới bạn bè của mình - những người từng thân thiết đến vậy!
Thế là mình nhận ra, lâu thật! Không chỉ có Mèo, mà có những người bạn khác nữa, dù ở trong cùng một thành phố, hàng ngày đi làm cùng một tuyến đường, nhưng cũng mấy tháng rồi không gặp mặt. Mình chẳng dám thú nhận với Mèo là cũng lâu rồi mình không nhớ đến nó, vì mình còn đang dành thời gian và tâm sức cho ti tỉ thứ việc khác trên đời. Những việc ấy có quan trọng không? Có lẽ là có, cũng có lẽ là không. Mình cũng không phân định rõ được nữa.
Ngẫm lại, ngoài 8 tiếng hơn bận rộn ở văn phòng, mình cũng chẳng làm gì nhiều lắm. Dành một chút thời gian cho tập tành, một chút thời gian học hành theo sở thích, hình như chỉ có vậy. Thế tại sao mình lại không nhớ tới bạn bè của mình - những người từng thân thiết đến vậy!
Phần lớn là vì mình chẳng biết nói gì, không gặp gỡ, không có chủ đề chung, không còn đủ hào hứng khi nghĩ về nhau, như kiểu một mối quan hệ lãng mạn sắp đi đến hồi kết.
Mèo bảo, đấy chẳng phải chuyện riêng của mình, mà là câu chuyện chung của những người trưởng thành cô đơn! Nếu thế thật, thì buồn nhỉ!
Nhận xét
Đăng nhận xét