"Nếu ai đó thích mày, làm thế nào để họ có thể bước vào cuộc sống của mày, khi mà mọi lối đi đã bị mày bịt kín?" Đó là một câu hỏi hay, và cũng là một câu hỏi đáng suy ngẫm mà một người bạn dành cho tôi, sau một cuộc trò chuyện ngắn. Chênh vênh ở độ tuổi 24, bạn tôi có nhiều mối bận tâm, không hẳn lớn nhưng cũng không hẳn nhỏ. Nó giống như việc chúng tôi vừa thoát khỏi cái bỏng trẻ con, chập chững bước chân vào con đường tập làm người lớn mà hơn 1 năm nay chúng tôi vẫn làm. Trong cuộc nói chuyện câu được câu chăng của chúng tôi, bạn tôi có chút sững sờ khi tôi chia sẻ về quan điểm và cách sống của bản thân. Tôi không biết suy nghĩ của tôi có khác biệt nhiều với những người ngoài kia hay không, nhưng ở thời điểm hiện tại, tôi thấy mình không còn nhiều "tham vọng" với cuộc sống. Tôi có nhiều người bạn, lúc nào cũng thấy không đủ thời gian, không đủ tiền bạc, không đủ niềm vui, thậm chí là không có đủ nỗi buồn trong cuộc sống. Nếu so sánh với họ, cuộc số...
Khi còn đi học, dân chuyên Sử như mình thường bị coi là “quái nhân” vì chúng mình có thể nhớ được tường tận ngày này tháng này năm này xảy ra sự kiện gì, ở đâu và diễn biến ra sao, và lũ bạn mình tin rằng mình phải “cày cuốc” không ngủ mới nhớ được một mớ những sự kiện với ngày tháng như thế. Nhưng xin hãy nhớ rằng, Lịch Sử là một môn khoa học, và đương nhiên để hiểu về một môn khoa học, cầm sách học thuộc không bao giờ là cách đúng đắn. Mình là người có duyên với các môn xã hội, nói là có duyên vì mình không phải là người có năng khiếu đặc biệt gì để thể hiện. Mình viết không hay, và buồn thay là mình cũng chẳng có khả năng viết dài để lấy số lượng bù cho chất lượng. Mình cũng không đủ chăm chỉ để ôm cuốn sách giáo khoa hằng ngày hằng đêm mà học gạo lấy điểm, thế nên nếu ai hỏi rằng vì sao mình học tốt môn Sử, câu trả lời của mình chỉ có một - vì mình biết cách! Học Sử - hãy tìm nguồn cảm hứng Học Sử cũng giống như bất kỳ một việc gì khác, cảm hứng luôn là yếu tố quan trọng ...
(*Vài dòng vu vơ viết từ lâu, nay hứng lên thì đăng lại) Hôm nay xem lại một đoạn phỏng vấn của Mao Mao, có một câu khiến mình rất nhớ. Cậu ấy nói, tất cả những ca khúc mà cậu ấy viết ra đều từ trải nghiệm, từ cảm xúc của bản thân. Nhưng cậu ấy đã tiêu hết những cảm xúc ấy trong các ca khúc của mình, vậy nên sáng tác ra một ca khúc mới là rất khó. Cậu ấy rất sầu não, vì cuộc sống hiện tại không cho phép cậu ấy có nhiều trải nghiệm như trước kia (lúc trước cậu ấy làm y tá trong bệnh viện). Nghe mới buồn làm sao. Mình thích Mao Mao vì cậu ấy còn rất trẻ, nhưng những ca khúc cậu ấy viết ra đều rất có tính chiêm nghiệm. Kiểu người như cậu ấy rất không có tính công kích, bài hát cũng không hề khiến người ta choáng ngợp về độ khó hay bùng nổ gì cả, nhưng lại rất dễ đi vào lòng người. Nghe những ca khúc của Mao Mao, hầu như ai cũng thấy mình trong đó. Dạo này mình bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống nhiều hơn. Ừm, có vẻ khá là tẻ nhạt. Lâu rồi cuộc sống của mình chẳng có biến đổi gì lớn, cứ bình bì...
Nhận xét
Đăng nhận xét